(Viết cho những tháng ngày chông chênh vì xa con)
Bù đắp, nuôi dưỡng yêu thương bằng những tình yêu rộng lớn đối với cuộc sống – những vui buồn, xóm trọ nghèo, tiếng cãi nhau và la mắng con…
Con ở đó, đưa tay về phía mẹ
Mắt trong veo, giọng nũng nịu: “Mẹ ơi!”
Một tầm tay, sao lại quá xa xôi
Nên có chiều con ngẩn ngơ ngoài ngõ…
Mẹ ở đây, lặng ngắm bầy trẻ nhỏ
Trong xôn xao tiếng chửi mắng xóm nghèo
“Không học đâu, cái bụng con đói meo”
Gió chiều nào thổi cát bay vào mắt…
Những vòng tay thiếu vắng… nhòa… nắng tắt
Hơi ấm xa không đủ để ấp ôm
Trái tim xa đập những nhịp mỏi mòn
Mẹ nợ con một khoảng trời thơ ấu.
Con ở đó, xin đừng giận mẹ lâu
Vẫn “cho nợ”, vẫn đưa tay về mẹ
Và chấp nhận trái tim mẹ nhỏ bé
Dẫu mong manh nhưng gói trọn yêu thương.
Mẹ ở đây, dấn bước đến cuối đường
Để ôm con như tháng ngày thơ bé
Tặng lại con thời thanh xuân tuổi trẻ
Trao lại con những cháy bỏng khát khao…
Phố đời vẫn cứ xôn xao
Mẹ – con – mình vẫn ngọt ngào cùng đi
Phố người hãy hát lên đi
Mẹ – con – mình cứ thầm thì… nhớ mong!

